Vào quán gọi ly cafe đá, nhìn ra dòng suối thơ mộng của quán tôi thấy con cá chép Nhật đã chết từ bao giờ. Tôi nhắc em gái phục vụ: em ơi con cá chết kìa, em cho dọn đi. Em nhìn tôi trìu mến và hổng nói gì, em còn lo ngồi lướt Facebook cơ mà.
Tôi thấy cậu em trai làm pha chế, tôi lại gọi bảo, em ơi con cá chết rồi, em vớt ra chứ anh thấy kỳ quá. Em trai liếc mắt nhìn tôi rồi lặng lẽ vào quầy pha chế, có lẽ lướt Zalo.
Còn tôi vẫn ngồi đây và con cá chết tự bao giờ vẫn còn “nổi lềnh bềnh” ở đấy.
Các bạn nhân viên ai cũng muốn lương cao, được đối xử tốt, có cơ hội phát triển nghề nghiệp và có môi trường làm việc tử tế. Nhưng tôi nghe nói, quán này đang rao sang quán vì khách èo uột quá, dù vị trí đẹp, dù nhượng quyền thương hiệu, dù đầu tư khá bài bản…
Tâm sự ngày cuối năm sao thấy chạnh lòng cho người mở quán. Và tự dưng tôi thấy thương ghê gớm mấy cái “máy chủ server của Dân Trí Soft làm việc tận tụy ngày đêm” cùng với lòng “nhiệt thành của những con người hết mực tin yêu công việc làm phần mềm” của mình. Chỉ khi thấy nỗi đau của khách chính là nỗi đau của bản thân và tìm giải pháp giải quyết nó thì thành công sẽ tự đến vậy.
Tôi nhất định cần viết thêm các bài viết để tối ưu hóa máy móc để làm việc thay cho con người, để dần tự động hóa hơn và khách hài lòng hơn, để từng bước giải quyết bài toán quản lý nhân sự vô cùng khó khăn với doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ. Bạn có muốn đọc bài viết trải nghiệm này không?
Mùa covid-19 tình hình kinh doanh của các quán xá còn nhiều khó khăn hơn, vì vậy hãy trân trọng công việc hiện tại nhé.
www.CaoTrungHieu.com | Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình
TP HCM ngày 31/12/2019